Lang thang thả bộ trên đường, tôi mặc sức để cho bàn tay của chị gió đùa nghịch trên tóc, vuốt vào má lạnh buốt. Tôi thả cho hồn mình bồng bềnh theo màn sương mù giăng giăng, lả lướt, ôm trọn những tòa nhà cao tầng. Tôi ngắm nhìn hạt mưa phùn nhẹ nhàng đậu lên vai áo, vương lên mắt kính. Rét căm căm, mưa phùn- tất cả như hối hả mời gọi Chúa Xuân.