Chạm là ôm, chạm là khóc, chạm là cười, chạm là trở về… Có con đường nào bước qua, trao nhau một cái chạm, rồi dần dần say trong men tình. “Chạm", tuy một từ thôi những đủ để đánh động tất cả những cảm xúc trong tâm hồn của chúng ta. Từ một cái chạm ban đầu đã gắn kết tất cả như một gia đình, để từ đó chúng ta gọi nhau bằng những từ ngữ thân thương là anh, chị, em.
Khi con tim đã bắt đầu cất đi sự dè dặt của bản thân, là lúc nó sẵn sàng cho những cái chạm từ bên ngoài, và thuần hóa nó để trở thành cái chạm cho những trái tim đơn độc xung quanh. Chúng ta vô tình là những cơn gió lạ, đến thổi phồng yêu thương nơi cõi thẳm sâu lạnh lẽo, rồi gieo lại lời hứa sẽ yêu nhau thắm thiết.