Gửi quê mình!
Xứ Nghệ quê tôi đã từng đi vào lịch sử với những câu ví, điệu hò biết bao là tự hào. Nơi đây đã sinh ra bao nhiêu con người xứng tầm của lịch sử. Phải chăng thiên thời, địa không thuận lợi đã sinh ra nhân hòa?
Chúng tôi sinh ra trên mảnh đất xứ Nghệ thân yêu này, lớn lên dưới cái nắng chói chang, được nuôi lớn bởi những trận bão lũ, và những đợt gió Lào làm phong phú tâm hồn. Xa quê, thèm được hưởng một chút nắng chói chang của xứ Nghệ, thèm được ngâm mình dưới dòng sông không bao giờ phẳng lặng. Yêu những con người nơi đây chân lấm tay bùn. 4h sáng, khi Hà Nội đang yên bình trong giấc ngủ thì những con người quê tôi đã gồng gánh ra đồng. Trong mưa rét, một mảnh áo che thân, họ rướn mình trên chiếc xe cọc cạch để mưu sinh, chỉ mong một cuộc sống no đủ. Cần cù là thế, lao nhọc là thế mà nghèo vẫn hoàn nghèo.
Quê mình ơi! Mấy hôm nay con không ngủ được. Quê mình đang oằn mình dưới mưa lũ, giấc ngủ con đâu còn bình yên. Cứ mỗi lần chợp mắt, cảnh tượng hãi hùng lại hiện về trước mắt con. Tiếng em thơ gào thét trong giấc mơ con. Những bàn tay bé nhỏ chới với bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng. Chưa bao giờ các em khao khát được sống như thế. Lũ ngập mái nhà, khát vọng sống sao mà mỏng manh yêu ớt đến thế. Nghệ Tĩnh quê tôi ơi, bão qua rồi còn lại lũ quét, nỗi đau này chưa qua, nỗi đau khác tới. Bao giờ cho hết nỗi khổ đau?
Ba mẹ ơi, chúng con nơi đất Hà Thành phồn hoa này đang sống sung túc, ấm êm. Nỗi lo lắng của chúng con chỉ quẩn quanh ở việc mặc gì cho đẹp, ăn gì cho ngon. Còn quê ta??? Làm gì để được sống??? Có giọt nước mắt nào đang lăn trên gò má của những mẹ già, những em nhỏ, miền Trung của tôi bao phen nghiệt ngã! Những mái nhà nhấp nhô trong dòng lũ cuốn, chỉ còn một mái nhà tranh sao lũ nỡ cướp đi? Còn ngày mai, ngày kia quê mình sẽ ra sao? Hà Nội thanh bình, sôi động trong vòng xoáy của đồng tiền có nghe chăng tiếng lũ quét, tiếng khóc than? Hà Nội ơi, có nghe chăng miền Trung đang rỉ máu? Những tiềng gào khóc trẻ thơ đang khắc khoải trong dòng nước cuồn. Những lúc thế này, thèm được một chút nắng chói chang ngày hè, thèm được cơn gió Lào thổi mát tâm hồn. Xin một chút thanh bình cho quê hương, Xin một chút nắng sưởi ấm, làm dịu nỗi đau! Ở đâu có? Ở đâu thừa? Và liệu ai cho?
Biết bao giờ quê mình mới hết đăng cay tủi hờn? Dẫu biết rằng “đủ nỗi đau giữ con người ta có tính thiện, đủ khó khăn tôi luyện con người”. Nhưng chỉ đủ thôi, xin Người đừng mang quá nhiều đến cho chúng con. Để rồi tiếp bước những cảnh khổ đau.
Lạy Cha! Nếu có thể, xin Người cất chen đắng này khỏi quê hương con. Xin Người cho chúng con đủ nghị lực để vượt qua nỗi đau này. Xin Người ban sự thanh bình trở lại trên quê hương con!
Nguyễn Thu Uyên
Bình luận
Bạn phải đăng nhập để bình luận