Lạnh!

  • Share this:
Lạnh! cái lạnh đầu đông như len vào từng thớ thịt của nó. Cả ngày hôm nay, nó mới chỉ nhặt được một mẫu bánh mì bị rơi ở quán cô bán bánh mì sáng. Với cái dạ dày của một đứa trẻ đang trong tuổi phát triển như nó, mẩu bánh mì chỉ đủ để làm dịu những khiêu khích của lũ giun sán đang từng ngày tranh dành miếng cơm với nó. Về đêm, gió rít mạnh tốc đi tấm áo mỏng manh dính trên người nó.
post-title

Lang thang dọc khu Bạch Mai, nó cảm nhận được không khí ấm áp từ những căn hộ, từ những quán nước ven đường và từ những gian hàng Noel lộng lẫy. Nó khóc, nó ước, nếu như thế gian này tồn tại điều ước, nó chỉ ước cái dạ dày của nó không đánh trống nữa, nó ước…Bao nhiêu điều ước xa xôi! Phố xá tấp nập người qua lại, người ta rạo rực đón giáng sinh, trên những gian hàng, ông già tuyết nở nụ cười thân thiện, nhưng nó hiểu, nụ cười đó không dành cho nó, nụ cười đó chỉ dành cho những cô công chúa, những chàng công tử nhà giàu. Còn nó – chỉ là đứa ăn mày.

Nó có đủ tư cách để ao ước nụ cười đó chăng? Sự kiên nhẫn không thể giữ nổi nó, nó ngã xuống bên vệ đường, cạnh nó là một cống ngầm, nước đen ngòm, một thứ mùi kì lạ bốc lên. Thứ mùi khiến dạ dày của nó phải rung rinh, mặc dù chẳng có gì trong đó. Nó nằm đó, co ro, run rẩy trước gió! Nó thiếp đi, trước mặt nó là ngôi nhà thân yêu, ba nó vừa đi làm về, mẹ nó đang chuẩn bị bữa tối để cả nhà đón giáng sinh, đứa em nó đang ngủ yên trong nôi, còn nó, trùm chiếc chăn kín đầu, ôm con gấu bông to đùng, nghe đâu con gấu đấy được ba nó mua cho hôm bố nó công tác ở Lạng Sơn. Ngoài trời gió lạnh, nó không muốn thoát khỏi tấm chăn ấm chỉ muốn rúc đầu vào con gấu để ngủ, nhưng ba về mang theo bao nhiêu quà bánh, điều đó hấp dẫn nó hơn là chú gấu bông ấm áp kia, mùi thơm từ món ăn mẹ nó làm khiến nó không cưỡng lại nổi. Nó đạp tung chăn, nhảy xuống gian bếp, ba nó bế thốc nó lên, hôn lên bờm má của nó rồi đặt nó vào ghế ăn.

Một không khí ấm áp bao trùm lên căn nhà thân yêu của nó. Đó sẽ mãi là giây phút yên bình của nó nếu như một ngày, biến cố đó không xảy ra.

Đó là một ngày nắng đẹp, nó đang vui vẻ đùa nghịch với bạn bè, những vòng xích đu quay tích làm nó như cảm thấy sung sướng tột cùng. Mới quay được mấy vòng, thầy cô giáo vào bế nó ra, chú hàng xóm đến đón nó. Ngơ ngác, bất ngờ, nó hỏi : ba con đâu? Sao ba không đến đón con?


 
Không thấy chú trả lời, chỉ thấy mặt chú lạnh tanh, rồi cả hai chú cháu về nhà. Nhìn chú, nó sợ nên không dám hỏi thêm gì nữa. Về đến nhà, nó thấy nhà nó kín người, nó không thấy mẹ nó, cũng không thấy ba nó đâu, nó cố len lỏi giữa đám đông để bước vào nhà. Cảnh tượng hãi hùng diễn ra trước mắt nó, ba nó nằm đó, trên chiếc giường quen thuộc mà ba con nó hay chơi đùa, dải băng trắng quấn kín đầu, mình mẩy toàn máu. Nó cố tìm mẹ, nhưng không thấy mẹ đâu, các cô chú đứng xung quanh ba nó. Mặc dù còn rất bé, nhưng nó cũng đủ hiểu rằng. Người ba thân yêu nhất của nó đã không còn trên thế gian này. Nó lặng đi, trong vòng tay của chú nó. Tất cả những kí ức còn sót lại trong đầu nó là hình ảnh về người cha thân yêu trong chiếc quan tài. Người ta bảo nó rằng : Ba nó không mất, người ta đưa ba nó đến một nơi xa lạ mà nó không biết, nơi đó con người sẽ sống hạnh phúc, thánh thiện, nơi đó không có những bon chen của cuộc sống. Người ta định nghĩa đó là Thiên Đường. Đã có lần nó nghe mẹ nó nói về nơi này, mẹ bảo nơi đó có Jesus – người đủ ấm áp để che chở cho những đứa trẻ như nó. Người ta cũng bảo nó rằng, ba nó không mất, ba nó đang đi tìm một vùng đất mới, để đưa mẹ con nó tới đây, để họ được sống hạnh phúc, thánh thiện bên nhau.

Đó là tất cả những gì còn đọng lại trong kí ức nó ngày ba nó ra đi. Ba đi rồi, nó không thấy bình yên, ba đi, em gái nó còn nằm trong nôi cũng đi, chỉ còn nó với mẹ nó. Mẹ nó không còn đủ sức sau những biến cố đó nữa. Bà tiều tụy dần, nó không còn được nhìn thấy gấu bông mỗi dịp Noel, nó không còn được ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức do mẹ nó nấu nữa. Sự ra đi của ba đã cướp đi tất cả những gì tươi đẹp nhất của nó. Một mái ấm, nó cần một mái ấm. Nó cần ba, nó cần mẹ, nó cần được yêu thương…

Sau những biến cố đó, mẹ nó đứng dậy, làm việc. mẹ nó dành cho nó hết những yêu thương. Nhưng những yêu thương đó dù lớn lao nhưng vẫn không đủ bù đắp nổi tình yêu của ba nó. Nó dần lầm lì ít nói, nó không chịu tiếp xúc người lạ. Và cho đến một ngày, mẹ nó đi thêm bước nữa. ai cũng bảo mẹ nó làm vậy là vì thương nó, còn nó, nó chẳng cảm nhận gì, vẫn vậy, lừ lừ, ít nói.

Sự có mặt của người cha dượng đã cướp đi tình thương mà mẹ nó dành cho nó. Càng ngày, nó càng cảm nhận một sợi dây vô hình nào đó đang kéo xa khoảng cách của nó và mẹ nó. Nó muốn làm một cái gì đó để níu kéo, nhưng đã quá muốn, bởi không chỉ riêng mình nó. Khi nó muốn sà vào vòng tay yêu thương của mẹ nó, khi nó cần tình thương yêu và giây phút yên bình bên mẹ, thì mẹ nó càng cố đẩy nó ra xa, và cuối cùng…nó rơi vào ngõ cụt… Cuộc đời nó càng lún sâu vào u ám, khi cha dượng bán nhà trả nợ. Mẹ nó không còn đủ sức để quan tâm nó nữa và có lẽ tình yêu thương nơi bà đã cạn khi cuộc đời bà trải qua nhiều biến cố. Và nó cũng thế, quá khứ của nó chỉ toàn những đau buồn đã hằn lên não nó một vệt dài, khó mất đi. Tuổi thơ với những đổ vỡ đã cướp đi những gì nó đáng được có. Cho đến khi nó trở thành tên ăn mày chuyên nghiệp! Cuộc sống nó với những bon chen, nó phải giành giật từng miếng bánh với lũ trẻ đồng cảnh ngộ với nó. Chúng đầy hung tính và bạo lực. Để có được miếng bánh lót dạ, nhiều hôm nó phải hy sinh một thằng tiền đạo làm nó không thể nhai nổi. Hoặc có hôm chân tay, mặt mày bầm tím chỉ vì đánh nhau với lũ cướp của ăn mày. Với nó bây giờ, chẳng có gì khiến nó sợ hãi. Nó sống như thế. Bất cần đời, lãnh đạm với cuộc sống và không bao giờ phải nghĩ đến ngày mai!

Hôm nay, nó không kiếm được gì, cảm giác đói cứ giày vò tâm trí nó xen lẫn một thứ cảm xúc khó hiểu. Nó cảm nhận một điều gì đó bất an. Ngày hôm nay, nó không còn đủ sức để lê tiếp những con đường còn lại để kiếm cái ăn. Nó co ro trên góc phố. Noel! Cái lạnh và sự cô đơn!

Nó mong được gặp Jesus, nó ước đến nơi mà Jesus đang hiện hữu để ở đó nó được nằm trong vòng tay ấm áp của Jesus, được nhìn thấy cảnh thiên đường vì nơi đó có ba nó, nơi đó có yêu thương!

Và rồi đều ước của nó cũng trở thành hiện thực. Trong giấc mơ, nó gặp một bé trai đang nằm trong nôi, có phải em gái nó? Nó thắc mắc, rồi nó thấy một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, nó không biết đó là ai, chỉ thấy nơi người phụ nữ đó toát lên vẻ hiền dịu, thánh thiện và dịu ngọt. Rồi Jesus đến bên nó – ánh hào quang ngập tràn. Trong vầng sáng Jesus ôm nó trong lòng hướng về nơi có ba nó. Nó thấy ba, thấy em gái nó đang vẫn tay chào nó. Jesus nhìn nó bằng ánh mắt âu yếm, chưa bao giờ nó cảm giác ấm áp đến thế. Vui, sướng, hạnh phúc. Một thứ cảm giác hưng phấn tột cùng!

Sáng hôm sau người ta thấy một thằng bé nằm góc cuối nhà thờ, co ro, chỉ một mảnh vải che thân, toàn thân nó đã đông cứng lại vì rét. Môi cậu thâm lại nhưng dường như trên đôi môi ấy vẫn hiện lên một niềm hạnh phúc. Đêm Noel, người người đi lại, nhưng người ta không để ý rằng, cậu bé đó đã nằm góc cuối nhà thờ, từ đêm hôm qua!Lạnh ! cái lạnh đầu đông như len vào từng thớ thịt của nó. Cả ngày hôm nay, nó mới chỉ nhặt được một mẫu bánh mì bị rơi ở quán cô bán bánh mì sáng. Với cái dạ dày của một đứa trẻ đang trong tuổi phát triển như nó, mẩu bánh mì chỉ đủ để làm dịu những khiêu khích của lũ giun sán đang từng ngày tranh dành miếng cơm với nó. Về đêm, gió rít mạnh tốc đi tấm áo mỏng manh dính trên người nó. Lang thang dọc khu Bạch Mai, nó cảm nhận được không khí ấm áp từ những căn hộ, từ những quán nước ven đường và từ những gian hàng Noel lộng lẫy.

Nó khóc, nó ước, nếu như thế gian này tồn tại điều ước, nó chỉ ước cái dạ dày của nó không đánh trống nữa, nó ước…Bao nhiêu điều ước xa xôi! Phố xá tấp nập người qua lại, người ta rạo rực đón giáng sinh, trên những gian hàng, ông già tuyết nở nụ cười thân thiện, nhưng nó hiểu, nụ cười đó không dành cho nó, nụ cười đó chỉ dành cho những cô công chúa, những chàng công tử nhà giàu. Còn nó – chỉ là đứa ăn mày. Nó có đủ tư cách để ao ước nụ cười đó chăng? Sự kiên nhẫn không thể giữ nổi nó, nó ngã xuống bên vệ đường, cạnh nó là một cống ngầm, nước đen ngòm, một thứ mùi kì lạ bốc lên. Thứ mùi khiến dạ dày của nó phải rung rinh, mặc dù chẳng có gì trong đó. Nó nằm đó, co ro, run rẩy trước gió! Nó thiếp đi, trước mặt nó là ngôi nhà thân yêu, ba nó vừa đi làm về, mẹ nó đang chuẩn bị bữa tối để cả nhà đón giáng sinh, đứa em nó đang ngủ yên trong nôi, còn nó, trùm chiếc chăn kín đầu, ôm con gấu bông to đùng, nghe đâu con gấu đấy được ba nó mua cho hôm bố nó công tác ở Lạng Sơn. Ngoài trời gió lạnh, nó không muốn thoát khỏi tấm chăn ấm chỉ muốn rúc đầu vào con gấu để ngủ, nhưng ba về mang theo bao nhiêu quà bánh, điều đó hấp dẫn nó hơn là chú gấu bông ấm áp kia, mùi thơm từ món ăn mẹ nó làm khiến nó không cưỡng lại nổi. Nó đạp tung chăn, nhảy xuống gian bếp, ba nó bế thốc nó lên, hôn lên bờm má của nó rồi đặt nó vào ghế ăn.

Một không khí ấm áp bao trùm lên căn nhà thân yêu của nó. Đó sẽ mãi là giây phút yên bình của nó nếu như một ngày, biến cố đó không xảy ra.

Đó là một ngày nắng đẹp, nó đang vui vẻ đùa nghịch với bạn bè, những vòng xích đu quay tích làm nó như cảm thấy sung sướng tột cùng. Mới quay được mấy vòng, thầy cô giáo vào bế nó ra, chú hàng xóm đến đón nó. Ngơ ngác, bất ngờ, nó hỏi : ba con đâu? Sao ba không đến đón con?


 
Không thấy chú trả lời, chỉ thấy mặt chú lạnh tanh, rồi cả hai chú cháu về nhà. Nhìn chú, nó sợ nên không dám hỏi thêm gì nữa. Về đến nhà, nó thấy nhà nó kín người, nó không thấy mẹ nó, cũng không thấy ba nó đâu, nó cố len lỏi giữa đám đông để bước vào nhà. Cảnh tượng hãi hùng diễn ra trước mắt nó, ba nó nằm đó, trên chiếc giường quen thuộc mà ba con nó hay chơi đùa, dải băng trắng quấn kín đầu, mình mẩy toàn máu. Nó cố tìm mẹ, nhưng không thấy mẹ đâu, các cô chú đứng xung quanh ba nó. Mặc dù còn rất bé, nhưng nó cũng đủ hiểu rằng. Người ba thân yêu nhất của nó đã không còn trên thế gian này. Nó lặng đi, trong vòng tay của chú nó. Tất cả những kí ức còn sót lại trong đầu nó là hình ảnh về người cha thân yêu trong chiếc quan tài. Người ta bảo nó rằng : Ba nó không mất, người ta đưa ba nó đến một nơi xa lạ mà nó không biết, nơi đó con người sẽ sống hạnh phúc, thánh thiện, nơi đó không có những bon chen của cuộc sống. Người ta định nghĩa đó là Thiên Đường. Đã có lần nó nghe mẹ nó nói về nơi này, mẹ bảo nơi đó có Jesus – người đủ ấm áp để che chở cho những đứa trẻ như nó. Người ta cũng bảo nó rằng, ba nó không mất, ba nó đang đi tìm một vùng đất mới, để đưa mẹ con nó tới đây, để họ được sống hạnh phúc, thánh thiện bên nhau.

Đó là tất cả những gì còn đọng lại trong kí ức nó ngày ba nó ra đi. Ba đi rồi, nó không thấy bình yên, ba đi, em gái nó còn nằm trong nôi cũng đi, chỉ còn nó với mẹ nó. Mẹ nó không còn đủ sức sau những biến cố đó nữa. Bà tiều tụy dần, nó không còn được nhìn thấy gấu bông mỗi dịp Noel, nó không còn được ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức do mẹ nó nấu nữa. Sự ra đi của ba đã cướp đi tất cả những gì tươi đẹp nhất của nó. Một mái ấm, nó cần một mái ấm. Nó cần ba, nó cần mẹ, nó cần được yêu thương…

Sau những biến cố đó, mẹ nó đứng dậy, làm việc. mẹ nó dành cho nó hết những yêu thương. Nhưng những yêu thương đó dù lớn lao nhưng vẫn không đủ bù đắp nổi tình yêu của ba nó. Nó dần lầm lì ít nói, nó không chịu tiếp xúc người lạ. Và cho đến một ngày, mẹ nó đi thêm bước nữa. ai cũng bảo mẹ nó làm vậy là vì thương nó, còn nó, nó chẳng cảm nhận gì, vẫn vậy, lừ lừ, ít nói.

Sự có mặt của người cha dượng đã cướp đi tình thương mà mẹ nó dành cho nó. Càng ngày, nó càng cảm nhận một sợi dây vô hình nào đó đang kéo xa khoảng cách của nó và mẹ nó. Nó muốn làm một cái gì đó để níu kéo, nhưng đã quá muốn, bởi không chỉ riêng mình nó. Khi nó muốn sà vào vòng tay yêu thương của mẹ nó, khi nó cần tình thương yêu và giây phút yên bình bên mẹ, thì mẹ nó càng cố đẩy nó ra xa, và cuối cùng…nó rơi vào ngõ cụt… Cuộc đời nó càng lún sâu vào u ám, khi cha dượng bán nhà trả nợ. Mẹ nó không còn đủ sức để quan tâm nó nữa và có lẽ tình yêu thương nơi bà đã cạn khi cuộc đời bà trải qua nhiều biến cố. Và nó cũng thế, quá khứ của nó chỉ toàn những đau buồn đã hằn lên não nó một vệt dài, khó mất đi. Tuổi thơ với những đổ vỡ đã cướp đi những gì nó đáng được có. Cho đến khi nó trở thành tên ăn mày chuyên nghiệp! Cuộc sống nó với những bon chen, nó phải giành giật từng miếng bánh với lũ trẻ đồng cảnh ngộ với nó. Chúng đầy hung tính và bạo lực. Để có được miếng bánh lót dạ, nhiều hôm nó phải hy sinh một thằng tiền đạo làm nó không thể nhai nổi. Hoặc có hôm chân tay, mặt mày bầm tím chỉ vì đánh nhau với lũ cướp của ăn mày. Với nó bây giờ, chẳng có gì khiến nó sợ hãi. Nó sống như thế. Bất cần đời, lãnh đạm với cuộc sống và không bao giờ phải nghĩ đến ngày mai!

Hôm nay, nó không kiếm được gì, cảm giác đói cứ giày vò tâm trí nó xen lẫn một thứ cảm xúc khó hiểu. Nó cảm nhận một điều gì đó bất an. Ngày hôm nay, nó không còn đủ sức để lê tiếp những con đường còn lại để kiếm cái ăn. Nó co ro trên góc phố. Noel! Cái lạnh và sự cô đơn!

Nó mong được gặp Jesus, nó ước đến nơi mà Jesus đang hiện hữu để ở đó nó được nằm trong vòng tay ấm áp của Jesus, được nhìn thấy cảnh thiên đường vì nơi đó có ba nó, nơi đó có yêu thương!

Và rồi đều ước của nó cũng trở thành hiện thực. Trong giấc mơ, nó gặp một bé trai đang nằm trong nôi, có phải em gái nó? Nó thắc mắc, rồi nó thấy một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, nó không biết đó là ai, chỉ thấy nơi người phụ nữ đó toát lên vẻ hiền dịu, thánh thiện và dịu ngọt. Rồi Jesus đến bên nó – ánh hào quang ngập tràn. Trong vầng sáng Jesus ôm nó trong lòng hướng về nơi có ba nó. Nó thấy ba, thấy em gái nó đang vẫn tay chào nó. Jesus nhìn nó bằng ánh mắt âu yếm, chưa bao giờ nó cảm giác ấm áp đến thế. Vui, sướng, hạnh phúc. Một thứ cảm giác hưng phấn tột cùng!

Sáng hôm sau người ta thấy một thằng bé nằm góc cuối nhà thờ, co ro, chỉ một mảnh vải che thân, toàn thân nó đã đông cứng lại vì rét. Môi cậu thâm lại nhưng dường như trên đôi môi ấy vẫn hiện lên một niềm hạnh phúc. Đêm Noel, người người đi lại, nhưng người ta không để ý rằng, cậu bé đó đã nằm góc cuối nhà thờ, từ đêm hôm qua!

 
Bình luận

Bạn phải đăng nhập để bình luận