Nhiều người cứ tưởng rằng việc đập phá trường học, chỉ là một tiến trình trong việc cưỡng bức người dân như bình thuờng. Và sau đó, nhà cầm quyền sẽ thấy những hành động tội ác của mình đối với con trẻ, đối với tương lai đất nước mà dừng bàn tay tội ác của mình hoặc tử tế hơn thì tìm cách khắc phục mà chuộc lỗi.
Nhưng, không.
Những ai đã có từ tâm mà nghĩ vậy, thì cũng như đã có thừa lòng tin vào những giọt nước mắt từ con cá sấu khi nghe những lời rao giảng của họ về chăm lo cho thế hệ đời sau, chăm lo cho tương lai đất nước...
Trước những cảnh các cháu non nớt bị tước quyền học tập, không đành nhìn con em mình thất học, nhiều phụ huynh và những người có tâm huyết đã tìm cách bù đắp cho con em mình những thiếu hụt về kiến thức. Họ đã tổ chức mở các lớp bổ túc thiện nguyện để các em được tham dự, bớt lêu lổng và nhất là sự lo lắng cho tương lai của các em.
Thế nhưng, dường như những việc đó là vi phạm những điều nhà cầm quyền mong muốn cho người dân nơi đây: Để cho tất cả trẻ em thất học như sự trả thù những cha mẹ chúng đã không chịu tuân theo những việc làm trái luật pháp và đầy dã tâm của họ.
Khi mở lớp học, công an, cán bộ đã trực tiếp đến lớp đuổi các học sinh và các thầy cô giáo chạy tán loạn.
Những người tham gia hành động cao đẹp đó đã bị cơ quan công quyền đưa "Giấy mời" lên cơ quan công an?
Thậm chí, nhà cầm quyền còn ra một văn bản vào ngày 14 tháng 9 rằng: Chấm dứt việc dạy học, chấm dứt việc cho thuê mượn nhà dạy học cho học sinh...
Hành động này nói lên điều gì?
Lẽ ra, khi nạn nhân của mình đau đớn, thì với con người hướng thiện, bất cứ ai cũng phải cứu giúp họ. Với việc tước quyền được học hành của con trẻ ngây thơ, lẽ ra họ phải tự khắc phục điều đó bằng nhiều cách, mà với quyền lực vô biên và súng đạn nhiều vô kể, thì việc tạo điều kiện học hành cho các cháu chỉ là cái phẩy tay.
Thế nhưng, họ đã không làm như vậy.
Điều này, làm người ta nhớ lại vụ Dũ Lộc, khi giáo dân bị họ đánh tơi bời các nạn nhân quằn quại trong vũng máu, thì họ lo đưa mấy viên công an béo phị bị sước da đi bệnh viện, bỏ mặc những người dân là nạn nhân của họ mặc cho thần chết có thể viếng thăm.
Khi những người dân, những người thiện nguyện thấy cảm thương cho các cháu bị phân biệt đối xử, bị biến thành nạn nhân của một chính sách ngạo ngược, họ đã không quản thời gian và công sức giúp đỡ cho các nạn nhân.
Hành động tước quyền được học của 155 học sinh Đông Yên hơn 1 năm qua và tiếp tục trong năm học mới, không thể nói gì hơn, đó là hành động dã man có tính toán của nhà cầm quyền tại đây. Họ đã không đếm xỉa gì đến lớp con em người dân đang độ tuổi đến trường cần được học hành, giáo dục nên người. Trái lại, họ đã dùng các em như những con tin, nhằm phục vụ việc cưỡng bức người dân bỏ quê hương bản quán và tài sản của mình theo ý họ. Mà ngang ngược thay, đó là những hành động vi phạm pháp luật trầm trọng.
Đi về đâu những đứa trẻ Đông Yên?
Những đứa trẻ thuộc Giáo xứ Đông Yên đã một năm qua không được học hành, lang thang giữa cơ ngơi của vùng đất này đã biến thành gạch vụn. Và năm nay, khi cả đất nước hàng triệu đứa trẻ hàng ngày đến trường, thì nhà cầm quyền vẫn cố tình tước đoạt quyền được học hành của chúng.
Chúng lang thang ở đó để chứng kiến những gì đang xảy ra trên đất nước, quê hương của chúng.
Để chứng kiến những cảnh tan nát, những cơ đồ mà bao đời nay với biết bao máu xương mà cha ông chúng đã gây dựng bỗng chốc biến thành đống gạch vụn trong những cuộc phá phách cưỡng bức của bạo lực.
Để chúng hiểu rằng, những lời lẽ đẹp đẽ, ngọt ngào chúng từng được học về sự ưu việt của chế độ Cộng sản, chỉ là những chiếc bánh vẽ không hơn không kém.
Để chúng hiểu rằng, tương lai của chúng, của đất nước này không phải là điều mà những người cộng sản bận tâm.
Và cũng để chúng hàng ngày ngồi ngắm nhìn khu vực nhà cầm quyền đã bán cho Tàu 70 năm trước mắt chúng mà ngẫm về sự một tương lai của dân tộc này sẽ đi về đâu.
Hà Tĩnh, ngày 21/9/2015
J.B Nguyễn Hữu Vinh
(RFA Việt Nam)